Monday, April 20, 2009

Nhà mình bây giờ...


Chuyện là bắt đầu từ kỳ nghỉ hơn 1 tháng vừa rồi của tớ ở nhà.

Các bạn 360* đã biết, các bạn yahoo biết, nhưng các bạn blogspot thì chưa, nên tớ lại kể lể ra đây, vắn tắt thôi vì chuyện cũng qua rồi.

Chuyện là hôm tớ đi chơi về khoảng 9h30' với nhỏ bạn thân, hai đứa đang chầm chậm thả xe rẽ từ Lý Nam Đế ra Trần Phú, còn đang chỉ chỏ cái hàng quần áo thì một cái xe máy vọt lên từ phía sau và tớ thấy cái túi xách tuột nhanh xuống khỏi vai trái. Theo phản xạ tớ gập tay vào giữ quai túi nhưng nó tuột xuống đến bàn tay và tớ chỉ kịp lấy hết sức giữ lại túi bằng hai ngón tay. Và hậu quả là thằng ăn cướp đốn mạt chạy thoát còn tớ thì bị gãy đốt một ngón giữa cùng ngón áp út tay trái bị trẹo giờ vẫn chưa hoàn toàn hồi phục.Sau đấy tớ vẫn còn rạng rỡ lắm vì cái túi đẹp xinh trong có em S5IS cùng giấy tờ tùy thân vẫn bình an vô sự. Nhưng đến hôm sau khi vào viện chụp phim thì tớ mới thấy đau đớn thật sự.

Chuyện ấy làm kỳ nghỉ của tớ như đứt gánh giữa đường. Ngón tay mang nẹp đi khắp nơi. Quay trở về Sing rồi mà hậu quả vẫn còn đeo đẳng

Sang tới đây rồi, mỗi khi tớ đem chuyện ấy ra kể là dân tình ở đây hốt hoảng lắm. Người ta bảo Việt Nam giờ loạn lạc. Tớ thì bảo, đâu chả có những chuyện như thế (thật ra Sing hiếm lắm lắm), tớ vẫn bênh Hà Nội nhỏ xinh của tớ lắm.

Thế rồi hôm trước bạn tớ giăng một cái status chửi độc lắm. Hỏi ra mới biết là anh bạn ý đi đường bị...giật laptop, nó giật không được thì quay ra...chém anh ấy, giờ đang nằm viện chờ mổ. Tớ một lần nữa thở dài kinh hãi.

Đến lượt hôm nay, liên tục 2 tin từ người thân của tớ báo bị giật túi, bạn Mẹ tớ và Mẹ bạn tớ, ai kể lại cũng xót xa chép miệng: "Nhà mình bây giờ đáng sợ lắm"

Rồi thi thoảng tớ nhận được link từ bạn bè, rồi tớ cũng lân la đọc tin tức để không mang tiếng xa nhà mà quên Tổ Quốc, nhưng cứ hễ động vào phần Xã hội là thấy đầy "phát hiện xác chết", "vợ giết chồng", "sát thủ là trẻ em" rồi lại còn "rạch mông con gái" với "ăn trộm đồ lót"..v...v... tớ run run click nút close.

Mẹ tớ khuyên tớ học xong kiếm công ăn việc làm bên này rồi ở lại hẳn, có gì Bố Mẹ sang cùng luôn chứ đất nước mình ngày một loạn lạc, đi lên không thấy chỉ thấy trượt giá với tệ nạn. Tớ ngày mới sang một mực thề thốt học xong sẽ "tìm đường về với quê hương" nay chỉ còn biết thở dài ngao ngán.

Tớ chẳng biết nói gì, chỉ kể ra đây nhưng sự thật, việc thật, những gì tai nghe, mắt thấy và thân đã trải. Tớ chỉ nhớ cái ngày trước khi tớ trở về Sing ít hôm, cùng hai đứa bạn rủ nhau đi chụp Lộc vừng nở hoa rồi chui lên Cafe phố cổ ngồi nhìn xuống cái ngã 5 trung tâm Hà Nội, ngự bên Bờ Hồ ngàn năm vẫn xanh ngắt một màu bình yên để tớ tận hưởng nốt những dư vị của Hà Nội tớ sắp phải xa. Ngón tay vẫn bó nẹp nhưng tớ đã dần quên đi sự vụ ấy. Thế mà ở tầng thượng lộng gió nhìn xuống con đường nượp người qua lại nhìn một cảnh tượng thật khôi hài.
Một bên sát bờ hồ, người ta chen nhau mạn ven nhà hàng kem Thủy Tạ để xem rùa nổi. Bên kia, ở giữa lòng ngã 3 lại một đám đông bu quanh cái xe kéo to như con bọ hung đang chậm chạp ì ạch kéo một cái ô tô bị tai nạn đi. Không biết cụ rùa có phải vì bức quá mà cũng nổi lên xem tai nạn hay không, xem rồi chắc cụ chả muốn nổi lên lần nữa đâu.

Cứ mỗi lần hết kỳ học, chờ ngóng kỳ nghỉ để được về nhà, mình lại lên biết bao kế hoạch đi đây đi đó, ăn này ăn nọ, ảnh ọt linh tinh với những đứa bạn. Folder ảnh "Hà Nội" trong máy cứ ngày một đầy dần theo những chuyến về chơi. Nhưng bây giờ trở về, chẳng biết có dám ngửa cả người sau xe máy chỉ để chụp cho được một quán hàng ven đường nữa hay không hay chỉ biết khư khư ôm cái máy sợ một bóng thanh niên vọt qua và mình...ngã lăn quay.

Nhà mình bây giờ, haiz...

2 comments:

  1. Bỏ xừ, ko lẽ mình phải từ bỏ thói quen lang thang ngơ ngáo một mình cầm máy đi chụp linh tinh, hay là đang đi trên đường bất chợt tạt xe bên vỉa hè lôi máy ra bấm bấm :|

    ReplyDelete
  2. Nếu lang thang ngơ ngáo thì nên luôn trong trạng thái đề phòng, còn nếu tạt xe thì đừng tắt máy để có gì còn rượt được anh ạ =))

    ReplyDelete

My little corner!